Tôi không xách theo túi xương đi tìm xe, mà chạy ra bên ngoài cổng trường học trước, tìm một cái xe, sau đó sẽ quay trở về lấy túi xương kia, để tránh xách túi xương đi khắp nơi, bị người ta hiểu lầm tôi giết người phân thây.

Tôi đi tới cổng trường học đợi, chỉ trong chốc lát, một chiếc taxi đã tới, nhưng mà vừa nghe tôi nói phải đi đến nơi xa như vậy, nên từ chối không chở. Vì vậy tôi tiếp tục ngồi đợi nửa tiếng nữa, vất vả lắm mới tìm được một chiếc xe nguyện ý chở đường dài, tôi vui vẻ chạy về phòng ký túc xá, vội vàng gọi Tiểu Bạch và Gia Cát lão quỷ cùng đi.

Nhưng mà hai người bọn họ còn có chút không tình nguyện, Tiểu Bạch muốn để cho Gia Cát lão quỷ ở đây ít ngày nữa, để cho lão nhìn diện mạo mới của Tổ quốc một chút, nhìn xã hội hiện đại phát triển một chút, sau đó sẽ đi cũng không muộn.

Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, nhìn diện mạo mới của Tổ quốc cái gì, nhìn xã hội hiện đại phát triển cái gì chứ, bây giờ tôi có rất nhiều việc, nói không chừng lúc nào đó lại xảy ra chuyện, sao ten đó lại có thể ung dung thế chứ?

Lúc này Tiểu Bạch mới đàng hoàng lại, Gia Cát lão quỷ mặc dù rất lưu luyến muốn ở lại, nhưng mà dưới sự kiên quyết của tôi, cũng ngoan ngoãn không lên tiếng.

Sau đó, ba người chúng tôi ra khỏi phòng ngủ, tôi cầm túi xương giả, Tiểu Bạch thì cầm theo xẻng, bởi vì là ban ngày Gia Cát lão quỷ không thể trực tiếp xuất hiện dưới ánh mặt trời, nên đã trốn vào trong túi, chạy thẳng ra ngoài cổng.

Một đám người trong trường học thấy chúng tôi cũng tránh, đến cổng, vừa mở cửa xe muốn đi lên, tài xế vừa nhìn thấy trang phục với dáng vẻ của chúng tôi, trực tiếp liền khóc, nói:

- Đại ca, xe này là tôi thuê của một người khác, tôi lăn lộn kiếm chút tiền lẻ để sống qua ngày, xin anh hãy tha cho tôi, van xin anh hãy đổi một xe khác đi…

Tôi cứng họng ngay lập tức, trông tôi giống kẻ sát nhân lắm sao?

Kết quả là người lái xe bỏ chạy, tôi quay đầu nhìn Tiểu Bạch, anh ta đang cầm xẻng trên tay, tôi thì đang cầm một chiếc túi tỏa ra mùi vị thần bí, giống như muốn hủy thi diệt tích.

Nhưng mà tôi không cam lòng, nên tôi cùng Tiểu Bạch ở ngoài cổng tiếp tục chờ xe, đã qua buổi trưa, nhưng vẫn không có xe nào chịu chở chúng tôi.

Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, chuyện đi xa như vậy ai cũng có suy nghĩ giống nhau, đến một nơi dã ngoại hoang vu, ai mà chả sợ.

Lúc này tôi chợt nhớ tới, có thể tìm người lái đò Hoàng Tuyền giúp đỡ, không khỏi thầm chửi mình hồ đồ, nhưng mà cũng không thể trách tôi, bình thường tôi tìm anh ta vào buổi tối, bây giờ là ban ngày, nên quên mất anh ta cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tôi gọi cho anh ta rất nhiều cuộc điện thoại, từ đầu đến cuối cũng không biết đi làm gì, tôi đoán, có thể là đã xuống âm phủ.

Không nghĩ tới chuyện này lại phiền toái như vậy, không biết phải làm sao, cuối cùng tôi đành phải xách túi xương cùng với Gia Cát lão quỷ, tức giận trở về phòng kí túc xá, trong lòng không khỏi buồn rầu.

Nhưng mà Tiểu Bạch và Gia Cát lão quỷ thì ngược lại vô cùng vui vẻ, hai người họ ở lại một lúc, sau đó Tiểu Bạch đưa Gia Cát lão quỷ đi dạo quanh trường học, anh ta nhìn dáng vẻ buồn bực của tôi, còn lặng lẽ nói với tôi:

- Tiểu ca, anh cứ để cho lão ấy ở đây, chẳng lẽ anh đã quên, trên núi còn một đám cương thi đang chờ anh đến giải cứu, nếu anh đi lúc này, không sợ thợ săn nửa người nửa cương thi đó đến tìm anh gây rắc rối sao?

Nghe anh ta nói, tôi mới bừng tỉnh nhận ra, lời của anh ta rất có đạo lý, nhưng mà tôi đã hẹn với Thường thợ săn, bây giờ vẫn chưa đến hạn, anh ta sẽ không sao chứ? Vả lại, dù thế nào cũng không thể để lão quỷ này với túi xương trong trường học.

Tiểu Bạch đưa Gia Cát lão quỷ chạy ra ngoài chơi, tôi bất đắc dĩ nhìn họ chạy đi xa, hô một tiếng đừng đi xa, sớm trở về, sau đó lắc đầu một cái, đá cái túi xương kia vào gầm giường, chợt tôi nghĩ ra một chủ ý.

Phương tiện giao thông trên mặt đất không thể đi được, vậy tôi có thể nhờ Giải Trĩ Thần Quân bay qua không phải nhanh hơn sao?

Thừa dịp trong phòng ký túc xá chỉ có một mình tôi, tôi gọi Lam Ninh ra, hỏi cô ấy dạo này Giải Trĩ Thần Quân đang làm gì vậy, có thể giúp tôi một việc hay không? Lúc này Lam Ninh mới nói cho tôi biết lần trước Giải Trĩ Thần Quân lên Hồ cốc đánh nhau với ác thú Cùng Kỳ, nên bị thương không nhẹ, bây giờ đang nghỉ ngơi dưỡng thương.

Tôi không khỏi ngạc nhiên, hóa ra Giải Trĩ bị thương, khó trách lần trước lại hiền lành như vậy, nhưng mà Cùng Kỳ thật sự lợi hại như vậy sao, tôi nhớ rõ ràng, lần trước Giải Trĩ đánh nhau với hiện thân của lão yêu bà là con trăn khổng lồ khiến trời đất u ám, mặc dù không thắng người ta, nhưng cũng không bị trọng thương gì, hơn nữa Cùng Kỳ đối với anh ta cũng chỉ là đối thủ cũ, nên lực lượng ngang bằng nhau mới đùng, làm sao có thể…

Lam Ninh nói, tình huống cụ thể cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà lần này bị thương không nhẹ, muốn nhờ ngài ấy giúp cho, e rằng không thể.

Tôi nhíu mày một cái nói:

- Lần này không phải để ngài ấy hỗ trợ đánh nhau, tôi muốn nhờ ngài ấy chở một chuyến, được không?

Lam Ninh có chút khó xử lắc đầu một cái:

- Chuyện này khó mà nói, hay là, tôi đi hỏi Thần Quân một chút xem sao?

Tôi đang muốn gật đầu đồng ý, nhưng sau đó tôi lại thay đổi suy nghĩ, ngăn Lam Ninh lại nói:

- Được rồi, cô đừng hỏi, tôi sẽ đi thăm ngài ấy một chút, dù sao ngài ấy cũng giúp tôi không ít việc, tôi cũng nên đi thăm ngài ấy.

Sau khi tôi nói xong, nhìn xung quanh một lượt, trong phòng này không có cái gì có thể làm quà, tôi đi thăm người bị thương, không thể đi tay không. Suy nghĩ nghĩ một chút, tôi lấy từ trên bàn lên một quyển sách “minh họa về người ngoài hành tinh”, quyển sách này tôi mua rất lâu rồi, tôi định sẽ tặng cho Giải Trĩ, để cho ngài ấy có cái giết thời gian trong lúc dưỡng thương, nói không chừng, còn có thể nảy sinh tình cảm, nhớ lại một chút chuyện cũ.

Lam Ninh nghi ngờ nhìn tôi một cái nói:

- Công tử, cậu muốn…

Tôi đem quyển sách kia bỏ vào túi càn khôn, cười một cái nói:

- Lâu như vậy, tôi còn chưa đi xem chỗ cô ở, vừa vặn lần này đi xem một chút,

Lam Ninh vỗ tay cười lên:

- Được, chúng tôi ở trong một cung điện rất lớn, bên trong là cảnh trời xanh nước biếc, trông giống như là tiên cảnh vậy, công tử chắc chắn sẽ thích.

Dứt lời, thân hình Lam Ninh bay lên, hóa thành làn khói bay vào bên trong ngọc tỳ hưu, biến mất không thấy đâu, thanh âm của cô chợt vang lên:

- Công tử, tôi đi vào báo tin cho Thần Quân trước, anh mau đến sớm…

Lam Ninh chạy trước, tôi gãi đầu một cái, Lam Ninh đi quá gấp tôi còn không kịp nói gì, muốn để cô ấy dẫn đường vậy mà lại tự đi trước.

Nhưng mà cô ấy cũng đã chạy mất rồi, tôi xoay người đi đóng cửa lại, sau đó để ngọc tỳ hưu ở cạnh gối, sử dụng tinh thần lực, nhìn chằm chằm vào ngọc tỳ hưu, trong miệng tôi không ngừng lầm bẩm: Tôi muốn vào tôi muốn đi vào tôi muốn đi vào…

Tôi thì thầm một hồi, thì thấy sương mù từ ngọc tỳ hưu chậm rãi xuất hiện, nhìn giống như tiên khí vậy, trong lòng tôi vui mừng, đang định tiếp tục lẩm bẩm, thì đột nhiên cánh cửa phía sau mở ra, có người kêu lên:

- Bắt kẻ trộm…

Trong lòng tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một cú đá đạp trúng mông, người tôi ngã nhào về phía trước, tôi nghe thấy tiếng rầm một tiếng lớn, hình như đầu tôi đập phải một vậy gì đó, nhất thời đau nhức. Sau đó, hình như có ai nói mấy câu gì đó, nhưng tôi không thể nghe rõ, mọi thứ trước mắt tôi dần mơ hồ, sau đó tôi liền ngất đi…

Mơ mơ màng màng, giống như bị người đánh, không biết đã qua bao lâu, thần trí tôi tỉnh táo lại, bỗng nhiên tôi ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, trên mặt có cảm giác hơi mát lạnh.

Tôi giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, không khỏi không ngạc nhiên.

Trước mắt tôi là một nơi xa lạ, tôi quan sát xung quanh, đất đai ở đây rất rộng lớn, cỏ xanh trời xanh, có đủ loại cây cỏ kỳ dị, xa xa là một mảng sương mù mờ ảo, một dòng sông uốn lượn, lúc này tôi đang nằm bên bờ sông, từng đợt sóng nước dâng lên, khiến vạt áo của tôi đều bị ướt.

Tôi qua loa lau mặt một chút, bò dậy, quan sát xung quanh một lần nữa, tôi cảm nhận được linh khí nơi đây vô cùng dồi dào, hít một hơi, khiến cả cơ thể vô cùng thoải mái, cả người như muốn bay lên.

Lúc này tôi mới nhớ đến chuyện lúc nãy, không nhịn được cười ha hả, không nghĩ tới bị đá một cước đã rơi vào trong ảo cảnh thần kỳ của ngọc tỳ hưu, nơi này thật sự tuyết vời, phong cảnh tươi đẹp, linh khí đầy đủ, không có tranh chấp, tựa như một thiên đường vậy.

Nhưng mà, cung điện Lam Ninh nói ở chỗ nào?

Tôi mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy phong cảnh nơi này đẹp như họa, tiếng nước chảy róc rách bên tai, làn gió khẽ thổi qua mặt, thoải mái vô cùng, nhưng tôi không thấy Lam Ninh, hơn nữa, cũng không thấy bóng dáng cung điện của Giải Trĩ Thần Quân.

Thật là kỳ quái, rõ ràng Lam Ninh đã nói sẽ ở bên trong chờ tôi, hơn nữa theo lý mà nói, ảo cảnh trong này sẽ không có không gian quá lớn, nếu mà có cung điện vậy chỉ cần liếc mắt là thấy mới đúng.

Nghĩ tới đây, tôi đứng dậy, đi xung quanh nhìn một chút, vừa đi vừa kêu:

- Lam Ninh… Lam Ninh… Giải Trĩ… Tôi tới rồi.

 

0.11544 sec| 2423.664 kb